Thời kì cứ thầm lặng lặng lẽ trôi, Xuân tới Hè thanh lịch, Thu lại về. Trời đất cũng theo quy luật của ngẫu nhiên, không khí cũng theo từng mùa nhưng mà thay đổi. Xuân qua Hạ về, lặng lẽ nhường bản thân cho một mùa Thu lại tới. Mùa Thu, mùa của những cơn gió heo may nhè nhẹ nhàng, mùa của những cơn mưa bỗng dưng đổ rào, mùa của ánh trăng vàng vành vạnh. Mùa Thu cũng là mùa của những người con cái chứa lên giờ lòng bản thân để hướng về công ơn của nhị thầy u – mùa Vu Lan báo hiếu.
Mái ấm gia đình là nơi loài người được sinh ra và to lên trong tình thương và sự hy sinh của thân phụ u. “Đi khắp trần gian ko người nào tốt bằng u. Gánh nặng nề cuộc sống ko người nào khổ bằng thân phụ”. Từ thuở thơ ấu tới ngày lớn khôn, mái ấm gia đình so với tôi luôn luôn là hình ảnh trẻ trung, ko thể nào phai mờ trong tiềm thức, vì như thế nơi đấy chứa đựng biết bao thú vui pha lẫn nỗi phiền. Tôi vẫn ghi nhớ lúc còn nhỏ, những khi tía uống rượu say, u luôn luôn là nơi khiến cho tía buông bỏ giận. Vì thế thương con cái, ko mong muốn cho mái ấm gia đình tan vỡ, phần lại hãi mồm đời cười cợt chê nên khi nào u cũng nhận thua kém về tay, ko một lời than trách. Rất nhiều lần tận mắt chứng kiến hình ảnh đó, tôi chỉ biết trông u và rưng rưng nước đôi mắt. Thương u nhưng chẳng biết làm biện pháp nào, những trận đòn cứ lặp đi lặp lại ko biết từng nào lần. Tấm lòng thơ ngây của một đứa con trẻ vốn như tờ giấy Trắng đã biết thành loang lổ những vết mực đen.
Thời kì trôi qua, tôi to dần. Ngày ngày thấy u thức khuya dậy sớm, buôn gánh bán bưng để kiếm tiền sắm đồ vật ăn, sắm những đồ vật trong mái ấm gia đình, lúc về tới nhà lại phải cơm nước, giặt giũ cho ông chồng con cái… Sở hữu những ngày, u phải dang bản thân ngoài đồng để làm cỏ. Trông u Chịu nhiều vất vả làm lòng tôi thêm xót. Hình ảnh u Chịu thương chịu thương chịu khó, bán mặt cho đất bán sống lưng cho trời, chỉ mong sao cho mái ấm gia đình được thõa mãn, đấy là hình ảnh một người phụ nữ sống trong xã hội ko mang giờ nói, luôn luôn lệ nằm trong vào người đàn ông. Qua lăng kính những người cầm cây bút, hình ảnh đó vẫn được khắc họa vào trong thi ca, từ Truyện Kiều của đại thi hào Nguyễn Du, kiệt tác Tắt Đèn của Ngô Vớ Tố với hình ảnh chị Dậu, vẫn cho thấy thân phận của người phụ nữ thời xưa. Chính vì như thế lẽ đấy, tôi càng thấy thương u bản thân nhiều hơn thế. U lo từng miếng ăn, giấc ngủ. Những khi tôi ốm đau bệnh dịch tật, u luôn luôn thân thiện chăm sóc, mang nhiều đêm phải thức Trắng. Sở hữu những khi tôi ham chơi về muộn, làm cho u phải phiền lòng, trông mong, mang lúc làm u giận vì như thế tôi ko nghe lời. Mặc dù thế, u ko khi nào la mắng thường tiến công mặc dù chỉ một lần.
Cuộc sống u vẫn hy sinh cho những con cái quá nhiều. Mái tóc u cũng dần phai màu sắc theo năm mon. Đôi tay u chai sần để đổi lấy cuộc sống đời thường no ấm cho mái ấm gia đình. Đó vậy nhưng mà Công ty Đà Nẵng Discovery chưa khi nào tóm đôi tay đó để cảm biến, đôi đôi mắt sáng sủa lộng lẫy ngày nào giờ đây vẫn mờ dần. Thanh xuân của u vẫn dành trọn cho ông chồng, cho những con cái, cho tất cả mái ấm gia đình này. Thương u gian truân, Chịu nhiều khổ cực nhưng mà còn phải gồng bản thân Chịu những trận đòn từ tía. Khi đó, trong tôi mở đầu mang những suy nghĩ hận tía bản thân. Mỗi lần bắt gặp tía, tôi thấy không dễ Chịu, ăn nói cục súc, ko nghe lời. Cha chỉ dạy dỗ cũng mang kệ. Cha ưa chuộng thì làm lơ coi như ko. Thế rồi, thời kì như một phương thuốc hữu hiệu chữa trị lành mọi chỗ bị thương. Khi thường tin tía vào viện vì như thế uống rượu quá nhiều, loét dạ dày kèm theo nhiều căn bệnh dịch khác. Trông tía thuộc trên chóng bệnh dịch, tôi thế hệ cảm thu được tình thương tía dành riêng cho bản thân, và hối lỗi vì như thế biện pháp xử sự trong bao năm qua. Có nhẽ trái tim tôi quá nhỏ nhỏ, ko biết bỏ qua tội trạng của tía vẫn tạo nên với u. Nhưng chính khi này đây, tôi trông tía đang đứng thân ranh giới mỏng manh của sự sống và dòng chết, tôi thế hệ cảm thu được rằng tình thương của tía rất cần thiết tới nhường nhịn nào, chỉ cầu mong sao cho tía khỏi bệnh dịch.
Ghi nhớ lại những ngày thơ lẩn thẩn, đi đâu tía cũng chở tôi theo và sắm đá quý cho tôi. Những khi tôi bị anh chị bắt nạt, tía luôn luôn là người phòng ngự. Sở hữu lúc tôi ham chơi ko Chịu tắm, tía phải tắm cho rồi nói: “Ông là viên nợ”. Có nhẽ, tôi là người thõa mãn nhất vì như thế được ngủ chung với tía u từ nhỏ tới to. Nhờ vậy, tôi cảm thu được sự chăm sóc từ vòng tay của tía u, sự mến thương của tía u dành riêng cho tôi: bật quạt lúc nóng, giăng mùng lúc tôi ngủ, đắp chăn lúc trời giá… So với tía u, con cái dòng là cả một bầu trời kỳ vọng, là động lực cho cuộc sống đời thường. Vì thế con cái nhưng mà chẳng ngại hy sinh, chẳng mưu cầu cho riêng phiên bản thân, toàn bộ đều dành riêng cho con cái.
Thời kì trôi qua, năm 18 tuổi, tôi trúng tuyển chọn quân dịch, lên đường tòng ngũ để làm tròn trách nhiệm của một người công dân so với Tổ quốc. Tuy, doanh trại không ở gần nhà nhưng tía u vẫn nỗ lực đi thăm mặc dù sức mạnh vẫn già yếu đuối, mang tới cho con cái những quà tặng, tuy rằng ko to nhưng làm tôi cảm thấy ấm áp lòng và một phần xoa nhẹ nỗi ghi nhớ nhà. Hoàn thành trách nhiệm, tôi trở về quê nhưng chưa báo hiếu, thờ cúng cho tía u ngày nào, lại phải vào thị thành Vũng Tàu học hành và thao tác. Từng nào nghịch cảnh của xã hội đầy bon chen phức tạp, đua tranh tưởng hình như xô tôi gục té. Nhưng suôn sẻ thay, tôi tìm cho bản thân một lối đi thế hệ, đó là ánh sáng sủa của Phật pháp.
Ngày bước vào chùa, tôi cảm thu được sự thõa mãn và bình yên nơi tấm lòng, vì như thế thế, tôi quy định xin thực tập xuống tóc. Sau sáu mon kiên trì tu tập, tôi vượt lên cuộc khảo hạch kinh kệ, pháp khí và đạo đức nghề nghiệp. Trước ngày làm lễ thế phát, tôi điện thoại về báo cho tía u biết: “Ngày mai con cái sẽ xuống tóc”. U khóc và nói nói: “Con cái vẫn to rồi, con cái hãy quy định sau này của chính bản thân, và u tôn trọng sự lựa sắm của con cái”. Cha tôi thì một mực ko đồng ý: “Con cái về đi! Sở hữu gì tía lo. Không nên đi tu!”. Nhưng vì như thế lòng vẫn quyết, tôi sắm tuyến đường xuống tóc tu hành, một lòng hướng về đạo pháp, mang thú vui tới với chúng sinh.
Thế hệ đấy vẫn sáu năm trôi qua, thỉnh thoảng u, chị và con cháu vào thăm. Lúc u thấy con cái vẫn trưởng thành và chín chắn, bà cũng đỡ lo một phần. Còn tía, từng nào lần mong muốn vào thăm con cái nhưng sức mạnh ko cho phép, mang lúc sắm cả vé tàu bay nhưng cũng đành hủy bỏ. Những lần tôi smartphone về nhà, hỏi thăm sức mạnh nhưng toàn nghe mọi người nói tía đang thuộc bệnh dịch viện. Tôi chỉ biết động viên tía nỗ lực nạp năng lượng đều đặn, uống thuốc để mau khỏi bệnh dịch, khuyên nhủ mái ấm gia đình nên làm thiện, rời ác, tu nhân tích đức, phải ghi nhận tạo phước và khuyên nhủ tía u thông thường xuyên niệm Phật, ngày giỗ tổ tiên nên cúng chay để rời sát sinh hại vật, rời những xung đột bạn bè lúc sa đà quá chén. Lúc đầu, vì như thế hủ tục của xã hội nên trong dòng tộc mang nhiều tranh chấp, nhưng rồi mọi việc cũng khá được đưa hóa, thuận hòa. Khi đó, mái ấm gia đình mang nhiều sự thay đổi, thõa mãn hơn trước.
Nhân lần mùa Vu Lan về, tôi vô cùng hoan tin vui vì như thế bản thân vẫn tồn tại đầy đủ nhị thầy u. Ghi nhớ những mùa Vu Lan trước, vào trong ngày Rằm mon Bảy tại ngôi chùa thân yêu mang tên Hoằng Pháp, tới phần cài huê hồng, nghe bài hát Lòng U, nước đôi mắt tôi rơi bao lần lúc bắt bắt gặp những hình ảnh xung quanh. Trông góc nhìn của mọi nguời, người nào cũng ngấn tròng, đâu này lại mang những giọt nước đôi mắt lăn dài trên má. Sở hữu người khóc vì như thế thõa mãn lúc được cài trên áo huê hồng red color, ý nghĩa vẫn tồn tại thân phụ và u. Nhưng cũng mang người khóc cho nỗi đau lúc ko còn thân phụ u cạnh phía. Một nhạc sĩ vẫn viết lách rằng: “Mỗi đêm con cái thắp đèn trời, cầu cho thân phụ u sống đời với con cái. Còn thân phụ còn u thì hơn, ko thân phụ ko u như đờn đứt dây. Đờn đứt dây còn thay còn nối, thân phụ u mất rồi con cái phải không cha mẹ. Không cha mẹ tội lắm người nào ơi, đói cơm khát nước biết người nào lo”. Qua những ca từ mộc mạc nhưng sâu lắng, nó vẫn tác động tới tiềm thức những người nghe. Hãy biết trân quý lúc thân phụ u vẫn tồn tại hiện hữu trên đời. Còn thân phụ u thì ta còn tất cả trong cuộc sống đời thường này. Sở hữu những khi ta chỉ đi tìm thõa mãn ở phía ngoài như chạy theo tiền tài danh vọng, chạy theo những ham mê dục vọng của phiên bản thân nhưng mà quên rằng, thân phụ u ở quê nhà luôn luôn dõi theo từng bước đi của con cái. Chúng ta cứ cho rằng, hàng tháng đưa tiền cho thân phụ u là đầy đủ, nhưng thân phụ u đâu có nhu cầu các đồng tiền đó. Điều thân phụ u cần đó là sự ưa chuộng, thăm hỏi sức mạnh và những lời tâm tư của con cái. Đấy là những quà tặng quý giá trị nhất nhưng mà thân phụ u cần. Thỉnh thoảng ta lại coi thân phụ u như một gánh nặng nề, nên mang người gởi thân phụ u vào viện chăm sóc lão, người để thân phụ u phải lăng băng ko người nào dưỡng dục, chăm sóc. Tới khi thân phụ u mất lại làm mồ cao mả to, cúng mâm cao cỗ đầy, ghi trên bia mộ những lời tiếc thương… Những thứ đấy, nào mang ích gì?
Bao năm qua, tôi luôn luôn nỗ lực tu tập và sống tốt khiến cho tía u khỏi phải phiền lòng. Thời điểm ngày hôm nay, nhân mùa Vu Lan báo hiếu, xin mượn những dòng sản phẩm chữ trong Văn Răn dạy Phát Người yêu-Đề Tâm của Đại sư Thật Hiền khô để gởi lời tri ân tới ân tình của nhị thầy u: “Thế nào là ghi nhớ ơn thân phụ u? Thương thay thân phụ u, sinh ta vất vả, mười mon có bầu, tía năm bú mớm, nhường thô thuộc ướt, nuốt đắng nhả ngọt, thế hệ được nên người. Mong ta tiếp nối gia phong, lo phần tế tự. Nhưng mà nay vẫn xuống tóc, lạm xưng Yêu thích tử, nhục hiệu Sa-môn, đồ vật ngon vật ngọt vẫn ko thờ cúng, cúng tế chạp tảo càng ko chu vớ. Thân phụ u còn sống, ta vẫn ko thể dưỡng dục, lúc thân phụ u nhắm mắt xuôi tay, ta lại ko thể hướng dẫn thần thức. So với mặt trần gian là việc tổn to, so với mặt xuất thế lại ko mang ích chi. Nhị đường tổn thất thì tội nặng nề không dễ thoát. Suy nghĩ như vậy, chỉ mang biện pháp trong trăm đời nghìn kiếp thông thường hành Phật đạo, mười phương tía đời khắp độ chúng sinh. Được như vậy thì ko phải chỉ thân phụ u một đời, nhưng mà tuy nhiên thân nhiều đời nhiều kiếp đều được độ thoát; ko phải chỉ thân phụ u một người, nhưng mà tuy nhiên thân toàn bộ mọi người cùng được siêu thoát. Đấy là nhân duyên thứ nhị của sự phát tâm Người yêu-đề”. Và mong những người nào còn thân phụ còn u, hãy thật tình mến thương, tận tình chăm sóc lúc tuy nhiên thân hãy còn hiện hữu trên cuộc sống này. Noi theo gương hiếu của ngài Mục-kiền-liên Người yêu-tát, một người xuống tóc phải ghi nhớ tứ ơn trọng: thứ nhất, ghi nhớ ơn thân phụ u; thứ nhị, ân Tam Bảo, sư trưởng; thứ tía, ân Tổ quốc; thứ tư, ân đồng bào, chúng sinh vạn loài. Phiên bản thân là 1 tu sĩ, tôi luôn luôn nỗ lực tinh tấn, làm tấm gương sáng sủa cho mọi người noi theo, để ko phụ công ơn sinh thành của thân phụ u vẫn dày công chăm sóc dục khi còn tại gia. Tôi xin dâng tặng một bài thơ, như trình bày giờ lòng của tôi lên nhị thầy u:
“Đi khắp trần gian ko người nào tốt bằng u Gánh nặng nề cuộc sống ko người nào khổ bằng thân phụ. Nước đại dương mênh mông ko đong đầy tình u Mây trời lồng lộng ko phủ kín công thân phụ. Tảo tần sớm hôm u nuôi con cái lớn khôn Mang cả tấm thân gầy thân phụ chở che đời con cái. Người nào còn u xin không nên làm u khóc Không nên để buồn lên đôi mắt u nghe ko”.
Tâm Trịnh