‘Phúc bất trùng lai, hoạ vô đơn chí’ là câu thành ngữ được rút ra từ tiền nhân gửi tới hậu thế.
Xuất xứ của câu ‘Phúc bất trùng lai, hoạ vô đơn chí’
Câu thành ngữ này với nguồn gốc từ cuốn “Thuyết uyển. Quyển thứ nhất. Quyền mưu” của tác giả Lưu Hướng, một học tập giả nổi giờ thời nhà Hán. Nguyên văn của câu nói này là “Phúc bất trùng chí, họa vớ trùng lai” tức là phúc, những điều suôn sẻ thông thường sẽ ko tới một biện pháp liên tục còn tai ương thì thông thường lại theo gót nhau nhưng mà tới.
Nội dung chủ yếu ớt của cuốn “Thuyết uyển” nhưng mà Lưu Hướng sáng sủa tác là những rút ra của ông từ các việc soi lại lịch sử vẻ vang, từ những sự tình đôi mắt thấy tai nghe, từ những ý kiến thảo luận nhưng mà đưa ra đạo lý về sự việc hưng vong của quốc gia, sự thành bại của việc trị quốc thường xuyên những kiến thức hỗ trợ người đời xu cát tị hung. Trong số đó “Phúc bất trùng chí, họa vớ trùng lai” là một trong trong mỗi trí tuệ của ông từ thực tiễn.
Quan hệ tới câu thành ngữ “Phúc bất trùng chí, họa vớ trùng lai” với một mẩu truyện như sau:
Hàn Chiêu Hầu là mùi vị quân chủ thứ 6 của nước Hàn thời Chiến Quốc, còn được gọi là Hàn Chiêu Ly Hầu thường xuyên Hàn Ly Hầu. Trong thời kì Hàn Chiêu Hầu tại mùi vị sẽ té nhiệm Thân Bất Hại làm tướng mạo, thực hiện cải biện pháp triều đình, chỉnh đốn những giải pháp thống trị làm trong nước thái hoà tăng trưởng, ngoại quốc ko xâm phạm. Nhờ vậy, nước Hàn trở thành 1 trong bảy nước hùng mạnh thời Chiến Quốc.
Năm Hàn Chiêu Hầu thứ 22, tướng mạo Thân Bất Hại nhắm mắt xuôi tay. Cha năm sau, Hàn Chiêu Hầu mong muốn xây dựng một cung thất cao bát ngát, quyền quý và cao sang nguy nga. Khi đó, quan đại phu nước Sở là Khuất Nghi Cữu to mật tiên lượng cho Hàn Chiêu Hầu rằng: “Tôi cho rằng ngài ko thể bước qua cánh cửa này!”
Giảng giải nhân quả về họa phúc đắp đổi nhau?
Hàn Chiêu Hầu hỏi Khuất Nghi Cữu: “Ngài vì thế sao lại đoán bừa tương tự?”
Khuất Nghi Cữu đáp: “Phàm là mọi việc phải coi thời cơ, bắt gặp thời thì trót lọt thuận tiện, ko bắt gặp thời thì sẽ điều không may, ko thuận tiện. Ngày xưa ngài từng rất thuận tiện nhưng lúc đấy ngài ko cho xây dựng. Còn năm vừa qua, nước Tần thế hệ tiến công lãnh địa Nghi Dương của nước Hàn xong, trong năm này nước Hàn lại bắt gặp đại hạn, khốn quẫn thiếu hụt thốn. Khi này ngài ko thương xót cho tình cảnh khốn không dễ của quần chúng nhưng mà trái lại lại hào nhoáng xa xỉ, phung phí. Làm tương tự nhất mực là chiêu mời họa. ‘Phúc bất trùng chí, họa vớ trùng lai’ đó là nhằm mục tiêu vào việc như vậy này đấy!”
Quả nhiên, năm sau lúc tòa nhà Hàn Chiêu Hầu cho xây dựng hoàn thành thì ông cũng tạ thế. Sự tình này ứng nghiệm với lời tiên lượng của Khuất Nghi Cữu.
Lưu Hướng còn răn người đời rằng “Trên phải ghi nhận thiên mệnh, dưới phải ghi nhận nhân sự”. Người biết thiên mệnh với thể sớm trông thấy nguyên nhân của họa phúc, tồn vong. Vì như thế thế, họ với thể phòng bị trước từ khi sự tình còn chưa xảy ra nhưng mà tách được tai ương. Bậc trí giả thông hiểu việc đời vừa thấy sự tình liền với thể suy đoán được thành bại dựa dẫm thiên thời địa lợi nhân hòa. Tương tự như Khuất Nghi Cữu trông thấy cách làm của Hàn Chiêu Hầu ko hợp thiên thời địa lợi nhân hòa nên vớ sẽ bắt gặp họa.
Phúc bất trùng lai, hoạ vô đơn chí và thông điệp của người xưa
Phúc bất trùng lai, hoạ vô đơn chí là câu thành ngữ nhưng mà người xưa mong muốn nhắn gửi tới hậu thế rằng mọi việc xuất hiện trong cuộc sống thường ngày của mỗi người đều quan hệ tới đức và nghiệp của một người. Ngọn Power nguồn của sự tồn vong thường xuyên họa phúc nhưng mà một người bắt gặp phải trong đời nguyên nhân là đức và nghiệp của người đó chi phối. Đức chiêu mời phúc, nghiệp đưa tới họa. Người với đức to thì thuận tiện, lâu mệnh dài còn nghiệp lực to thì sẽ bắt gặp rất nhiều điều trắc trở trong cuộc sống thường ngày, ngoài ra là yểu mệnh. Nhân loại sống trong xã hội ko ngừng theo đuổi dục vọng về lợi danh tình.
Trong quy trình theo đuổi dục vọng đó nhân loại lại ko ngừng tạo nghiệp, nhưng mà quên tích đức. Lúc phúc báo từ đức sinh ra sẽ sài không còn rồi, nghiệp lực còn chưa trả xong thì những trở ngại, những sự tình ko như ý, ngoài ra là tai ương sẽ tiếp nối nhau nhưng mà tới. Đây cũng đó là đạo lý nhưng mà cổ nhân nhắc tới “phúc vô tận hưởng” (phúc ko thể hưởng không còn).
Để với được nhiều tốt sang trọng trong cuộc sống thường ngày, bạn dạng thân mỗi người phải ghi nhận gieo cho bản thân những mầm thiện. Mầm thiện từ khi trong suy nghĩ tới hành vi. Vì quy luật nhân quả rất công bình, mong muốn hưởng phước phải gieo mầm.
Quả báo của việc chỉ trích, nói xấu người khác